HIẾN TẾ

Mến tặng Sr. Mỹ Phúc trong ngày “Vĩnh Thệ” sau một ngày vĩnh biệt phụ thân, tặng Cô Tư ở Cát Hải sẵn sàng dâng hiến cả hai người con đi tu Dòng Cát Minh và Phaolô Đà Nẵng

Làm sao đếm hết,

Có bao nhiêu cuộc hiến tế trong đời.

Từ cuộc hiến tế “bất thành”

Mãi trong thời Cựu ước xa xôi,

Khi Cụ Tổ Abraham quyết sát tế con là Isaac.[1]

Rồi trải qua,

Một thời của chế độ gọi là “Quan án”,

Chúa đã chọn một người mang danh hiệu Giép-the.

Một cuộc ra đi với một lời thề,

Sẽ chấp nhận hy sinh,

Dẫu là con yêu để trọn bề vâng theo Thánh ý.

Và nước mắt khóc than cho một đời con gái,

Vì đại cuộc mà chấp nhận hy sinh.[2]

Mãi cho đến thời,

Đất nước chìm trong khổ ải điêu linh,

Dân ngoại đến,

Triệt tiêu lề luật và phá tan hoang đền thánh.

Có người mẹ,

Một ngày chứng kiến 7 người con kiên cường vững mạnh,

Quyết chọn đường chết cho Thánh Luật cao sang.[3]

Của lễ trần gian thấu tận thiên đàng,

Làm sao kể hết những chuyện tình hy tế.

Rồi trên đồi cao một chiều hoang tái,

Vụ án người tử tội,

Vị Ngôn sứ đến từ miền quê Na-da-rét vô danh.

Chết vì yêu, ôi hy tế trọn lành

Cho nhân thế từ đây,

Thắm duyên tình mùa hồng ân cứu rỗi.

Kể từ độ ấy,

Có biết bao cuộc đời

bổng dưng chọn con đường hy tế.

Chọn “chỗ cuối cùng”, chọn “cửa hẹp”,

chọn nẻo đường thánh giá hy sinh.

Như sáng hôm nay,

Giữa cung thánh huyền diệu, yên bình,

Có người những nữ tu,

Trân trọng cam kết trọn một đời dâng hiến.

Trong đó có một người,

Mà chỉ mới buổi chiều hôm trước,

Nước mắt nhạt nhòa vĩnh biệt chính người cha yêu.

Và ở tận vùng Cát hải xa xôi,

Có người mẹ,

Chấp nhận tuổi già cô đơn

để dâng hết cả hai người con cho Chúa !

Đẹp làm sao những cuộc đời hiến tế,

Chúa trên cao

chắc Ngài đang hạnh phúc mĩm cười,

Bởi đâu đó trên thế gian,

vẫn còn có những tâm hồn

sẵn sàng chọn con đường hy sinh hiến tế.

Ôi đẹp làm sao !

Những cuộc đời đã trở thành của lễ !



Sơn Ca Linh

[1] Sáng thế 22,1-19

[2] Thủ lãnh 11,29-38

[3] 2 Mac-ca-bê 7,1-41