Suy tư về sự chết

Cuộc đời con người chấm dứt bằng cái chết. Cái chết là số phận của con người. Tôi đang khoẻ mà, đang lên như diều, thăng quan tiến chức lên ông chủ tịch này, bà trưởng ban nọ, sao mà chết được. Thế nhưng chúng ta vẫn hàng ngày hàng giờ chứng kiến:

Lá vàng đeo đẳng trên cây

Lá xanh rụng xuống trời ơi hỡi trời!


Có người chết êm ái trên giường. Có người chết do hoảng sợ, hãi hùng vì tội lỗi. Có người chết do thiên tai, bệnh tật. Và cũng có người chết do tranh giành quyền lực mà mưu sát lẫn nhau…

Là người tận mắt chứng kiến sự hấp hối của nhiều tầng lớp, tôi đã có nhiều cảm nghiệm về sự chết khi nghe được những lời trăng trối: “ Là người ai chả phải chết nhưng tôi không sợ chết vì tôi xét lại cả đời tôi không làm điều ác, nếu tôi làm điều gì ác tôi đã bị báo ứng”.

Cụ H, khi Toà Khâm Sứ bị cướp, đã nhặt bốn viên gạch bị phá ra từ hang đá Đức Mẹ về kê chân giường. Kể từ đó, cụ đau ốm triền miên mà không rõ nguyên nhân. Chữa trị bao thời gian mà chẳng khỏi. Con cháu trong nhà cũng bị vạ lây. Chỉ đến khi cụ nhớ ra và đem bốn viên gạch trả lại, gia đình cụ mới trở lại yên ổn.

Bà cụ T trước khi lâm chung đã kể lại: Hồi đó nhà con nghèo lắm. Khi đi ngang qua nhà thờ con thấy có đống gạch, con nhặt một ít về xây cái bếp. Thế mà cả đời con cứ giật mình khi thấy những viên gạch. Lúc trẻ do vất vả nhưng khi có tuổi con rất ân hận, con đã đem gạch vào trả lại và bây giờ con đã lấy được sự thanh thản”.

Còn ông D, trước làm to lắm. Sau năm 1954 – 1955, ông đã sai khiến người khác đấu tố lẫn nhau. Bao gia đình tan nát, lâm cảnh vợ goá con côi, bao người vô tội đã chết dưới bàn tay sũng máu của ông. Đến khi về hưu ông mới giật mình nhận ra mình tay trắng. Khi ông đương chức, đương quyền thì biết bao kẻ luồn cúi, nịnh bợ. “Đời là thế’ – ông thở dài. Những ngày cuối đời, ông sống trong đau khổ, bệnh tật, nhục nhã và luôn hoảng sợ bị báo thù. Lúc gần trút hơi thở cuối đời, sắp phải về gặp những người mà ông đã ám hại, ông thều thào nói: “ Xin cầu nguyện cho tôi được rỗi linh hồn và cả đời tôi chỉ làm điều ác. Đến bây giờ tôi mới nghiệm. Đời cha ăn mặn thì đời con phải khát. Tất cả đã rời bỏ tôi, chỉ trừ có anh là người giúp tôi nhận ra có Chúa. Nếu tôi biết sớm tôi sẽ bỏ mọi thứ chỉ đổi lấy niềm tin”.

Một số tôn giáo quan niệm rằng đời người có nhiều kiếp. Ki – tô giáo chỉ nhận có một cuộc đời ta đang sống. Chính cuộc đời duy nhất này định đoạt số phận vình cửu của ta. Không có cơ hội thứ hai để làm lại. Chính vì thế ta phải sống hết mình cho đời này để đáng hưởng hạnh phúc đời sau.

Nếu giả sử có quả báo nhãn tiền, tôi làm điều ác sẽ bị phạt, thì chẳng ai dám làm điều ác nữa. Cái mầu nhiệm ở đây là không phạt nhãn tiền để còn xem thái độ sửa chữa. Giống như sự chết, không ai chụp hình được thiên đàng hay hoả ngục. Người đã chết cũng không trở lại để kể ta nghe về âm phủ là nơi tối tăm, hoảng sợ, ân hận vì tội ác mình đã gây ra khi còn tại thế. Nhưng người đang sống thì luôn tự chất vấn lương tâm về điều lành, điều dữ mình đã gây ra.

Cái chết dạy tôi biết cách sống. Sống công bằng, sống ngay thẳng. Tôi tin có đời sau, vì niềm tin đó kéo tôi ra khỏi những hạnh phúc giả tạo, những đồng tiền đẫm mồ hôi xương máu của đồng bào tôi. Chỉ có sự chết mới giúp tôi lột bỏ lớp mặt nạ đã đeo đẳng suốt mấy chục năm dương thế. Sự chết giúp tôi đối diện với khuôn mặt thật của mình.

Có ai dám khẳng định rằng tôi sẽ sống mãi. Từ bà chủ tịch này ông trưởng ban kia đến những người cùng khổ, cái chết luôn là một nguyên lý không thể chối cãi. Vậy tôi phải sống thế nào cho những chuỗi ngày sống của tôi có ý nghĩa và gặp được Đấng mà tôi đã tin yêu suốt cả cuộc đời.

Lạy Chúa Giê-su!

Mỗi khi có dịp đưa tiễn người quá cố về nơi an nghỉ cuối cùng, hay khi vào kính viếng người đã khuất, con chợt bừng tỉnh, và chợt hiểu ra một ngày nào đó thân xác con cũng trở nên hư nát, trở về bụi tro. Nhưng nhờ vào lòng tin lớn lao, thân xác sẽ sống lại để chịu sự phán xét trước Đấng Công Bình, người lành sẽ được hưởng triều thiên Thiên quốc. Còn kẻ dữ sẽ phải chịu cực hình hoả ngục, nơi chỉ có “ khóc lóc và nghiến răng”.

Lạy Chúa Giê-su!

Trần gian này quả đẹp, cái đẹp nguỵ trang làm cho con sống trong ảo ảnh. Nhiều khẩu ngữ, quảng cáo làm con nhoà mắt. Con đắm mình trong quyền lực, tiền bạc và dục vọng, quên mình là lữ khách. Con mãi mê vơ vét tham nhũng, cướp bóc tiền bạc, đất đai của chính những dồng bào của con. Con ngỡ rằng con có thể sống đời đời kiếp kiếp với những hạnh phúc giả tạo đó. Xin khơi dậy nơi con niềm tin khao khát những điều cao cả.

Lạy Chúa Giê-su

Xin cho mở mắt cho những người đang mê đắm tiền bạc, danh lợi, nhất là những người đang nắm trong tay quyền lực biết nhận ra chân giá trị của cuộc sống. Xin cho họ nhận ra một điều thật đơn giản: “chạy đi đâu khi trước mặt là vực thẳm, quay đầu lại là bờ”.

Amen.