Sinh Viên Công Giáo Hưng Hóa Thăm Bà Con Giáo Dân Dân Tộc H’Mông Trên Bản Hẻo.

Mảnh Đất Lạnh Ấm Tình Người

“Tình thương của Chúa con sẽ ca ngợi tình thương của Ngài suốt năm canh dài, con sẽ ca ngợi con sẽ ca ngợi đến muôn muôn đời”. Vâng chính tình yêu vô bến bờ của Ngài đã ấp ủ, đỡ nâng chúng con, đỡ nâng những tâm hồn yếu đuối, nguội lạnh. Và ngày hôm nay Chúa mời gọi anh em hãy lên đường rao giảng tin mừng, rắc reo tình thương của Chúa trên khắp muôn nơi, làm chứng cho tình yêu của ngài giữa cuộc đời, để sao cho “Đâu có tình yêu thương ở đó có đức Chúa Trời, đâu có tình bác ái Chúa chúc lành không ngơi …”. Đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa, anh chị em SVCG Hưng Hóa đang học tập tại Hà Nội đã lên đường đến với những người con của Chúa nơi mảnh đất núi rừng Yên Bái xa xôi.

Xem hình

Để chuẩn bị cho một mùa chay, với tinh thần bác ái và yêu thương, ngày 19 và 20 tháng 2 năm 2012 vừa qua chúng tôi đã có dịp về giáo xứ Mỹ Hưng thuộc tỉnh Yên Bái, và được sự giúp đỡ của cha xứ Phêrô Nguyễn Đình Đền và giáo dân của nhà xứ Mỹ Hưng chúng tôi đã được đến phát quà (gạo, mì tôm, nước mắm, bột canh ...) cho bà con giáo dân dân tộc H’Mông trên Bản Hẻo.

Không ngại cái lạnh giá của mùa đông, không ngại sự xa xôi hẻo lánh của địa hình, anh em chúng tôi đã lên đường với biết bao niềm vui, xen lẫn hồi hộp khi được đi xa,và còn đặc biệt hơn với nhiệm vụ không ít phần thiêng liêng, cao quý đó là làm bác ái.Với tinh thần bác ái, anh em trong đoàn đã phát huy cao độ niềm hăng say, nhiệt huyết tuổi trẻ của mình để công việc được thực hiện thành công tốt đẹp.

Hơn năm giờ đồng hồ ngồi trên xe. Có thể nói một chặng đường hơn hai trăm cây số cũng đủ để làm chúng tôi thấm mệt, khi chưa đi xa bao giờ. Nhưng khi đặt chân xuống khỏi xe dường như tất cả đã bị xua tan bởi không khí, quang cảnh nơi đây. Tất cả chúng tôi như bị choáng ngợp bởi sự trùng điệp của núi rừng. Điểm dừng chân của chúng tôi tại giáo xứ Mỹ Hưng thuộc tỉnh Yên Bái, xuống xe chúng tôi còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới đến nhà thờ. Giữa núi đồi ấy đó là ngôi thánh đường bé nhỏ được dựng bằng tre nứa. Tuy nhỏ bé đơn sơ nhưng lại thật ấm áp khi nhà thờ đã chật cứng trong Thánh Lễ chiều Chúa Nhật. Đoàn chúng tôi đã nhận được sự đón tiếp thật thân tình của cha xứ và mọi người nơi đây. Sự thân tình ấy là những nụ cười của mọi người, ánh mắt trìu mến hiền hậu của cha xứ. Qua cuộc trò chuyện không ít sự vui tươi và dí dỏm của cha xứ đã xua tan bầu không khí lạ lẫm và thay vào đó là sự vui vẻ gần gũi giữa mọi người. Được sự giúp đỡ của cha, kế hoạch của chúng tôi đã nhanh chóng được cha sắp xếp một cách hợp lý, để chúng tôi thực hiện tốt chương trình của mình. Một bữa tối thật không thể quên trên mảnh đất giáo xứ Mỹ Hưng. Nhờ có tình yêu của Thiên Chúa đã cho chúng tôi có dịp đến để sẻ chia, để thấu hiểu được cuộc sống, được cảm nhận những tấm lòng của con người của mảnh đất nơi đây…

Sau một đêm được cảm nhận cái giá lạnh của núi rừng chúng tôi cũng đã phần nào hiểu được sự lạnh lẽo, khắc nghiệt của thời tiết nơi đây, từ đó mới thấy được sức sống mạnh mẽ của những con người nơi núi rừng. Sáng hôm sau chúng tôi mới bắt tay vào công việc chính thức của mình. Đó là vào bản Hẻo của người H’Mông để phát quà. Bản Hẻo cách giáo xứ Mỹ Hưng gần 30km. Vì vậy để đến được đây cha xứ đã kêu gọi sự giúp đỡ người dân của giáo xứ để trở chúng tôi đi. Càng ngày tôi càng cảm nhận được một tấm làng thật thà, chất phác và rất nhiệt tình của con người nơi đây. Đến với bản Hẻo, có lẽ đây là lần đầu tiên không chỉ có tôi mà rất nhiều bạn sinh viên đến với bà con dân tộc, chính vì vậy chúng tôi thật sự xúc động của cuộc sống bà con giáo dân nơi đây. Một cuộc sống mà chúng tôi nghĩ chỉ là sự tạm bợ mà thôi, chứ không thể bền chắc được. Nhưng khi đi vào tiếp xúc trò chuyện, cười đùa thì mới thấy ở họ tâm hồn vô cùng trong sáng, cũng như sự khát khao tình ngừời. Bởi đến tới bản đoàn chúng tôi đã nhận được sự đón tiếp rất đông của người dân ở bản. Đến với bản chúng tôi có mang theo 2,5 tấn gạo, và một số thực phẩm khác như: mì tôm, muối, mắm... đây là món quà mà quý ân nhân đã nhờ chúng tôi đem đến sẻ chia cho mọi người. Có thể thấy những món quà được trao đến với những người dân nơi Bản Hẻo nó không những đem đến giá trị vật chất mà còn mang lại một nguồn động viên tinh thần lớn lao. Nó giúp họ cảm nhận được tình người, tình yêu của Thiên Chúa, bởi chỉ tình yêu của Ngài mới đủ sức để thôi thúc con người hãy sống vì nhau, thôi thúc con ngừời đến với con người cho dù gian nan, khó khăn hay cách trở.

Đến với Bản Hẻo chúng tôi còn được tiếp xúc với tiếng nói, phong tục tập quán, với trang phục của người H’Mông. Đó sẽ là những kỉ niệm, những hiểu biết nhiều hơn cho chúng tôi. Giúp chúng tôi hiểu được hơn cuộc sống và bản sắc các dân tộc, anh em của mình.

Ra về trong sự lưu luyến bịn rịn. Chúng tôi đã nhận được nhiều tình cảm thật thà, chất phác nhưng cũng rất chân thành của con người nơi đây, với sự nhắn nhủ quay trở lại của các em nhỏ đã khiến chúng tôi không khỏi niềm xúc động, và thao thức có thêm những lần về lại nơi này.

“Tình thương của Chúa con sẽ ngợi ca suốt đời ... Lạy Chúa! xin Ngài hãy dùng con làm muối men cho Ngài. Nguyện xin Thiên Chúa sẽ mãi luôn đồng hành cùng chúng con để chúng con luôn làm sáng danh Chúa giữa đời!