Suy niệm Lời Chúa Chúa nhật 29 C)

Lời Chúa hôm nay cho chúng ta một xác tín vững chắc: chỉ có Thiên Chúa mới là Đấng Phù trợ chúng ta, vậy chúng ta hãy kiên tâm cầu khẩn Người.

“Tôi ngước mắt nhìn lên đỉnh núi cao, ơn phù trợ cho tôi sẽ từ đâu ban tới? Ơn phù trợ chúng tôi ở nơi danh Chúa, là Ðấng tạo thành trời đất”. (Tv 120, 1-2).

Trên đường đưa dân Thiên Chúa về Đất hứa, xảy ra có quân Amalec quấy nhiễu, Ông Môise xác tín “Ơn phù trợ chúng tôi ở nơi danh Chúa”, nên đã lệnh cho Giosue: "Ngươi hãy tuyển lựa các chiến sĩ ra chiến đấu với người Amalec: ngày mai tôi sẽ cầm gậy Thiên Chúa trong tay lên đứng trên đỉnh núi". Ông đứng trên đỉnh núi hướng mắt hướng lòng về Thiên Chúa, giơ tay cao lên khẩn cầu Thiên Chúa ơn phù trợ và “Khi ông Môsê giơ tay lên, thì dân Israel thắng trận, còn khi ông hạ tay xuống một chút, thì người Amalec thắng thế (Xh 17,11)

Ơn phù trợ của Thiên Chúa đang được thực hiện nơi Chúa Giêsu Kitô, nơi Lời Ngài, như Thánh Phaolo khuyên bảo:

“Con thân mến, con hãy bền vững trong các điều con đã học hỏi và xác tín, vì con biết con đã học cùng ai, vì từ bé, con đã học biết Sách Thánh, và chính Sách Thánh đã dạy con sự khôn ngoan để con được cứu rỗi nhờ tin vào Ðức Giêsu Kitô” (2 Tm 3, 14)

Cha khuyến cáo con trước tôn nhan Thiên Chúa và Ðức Kitô, Ðấng sẽ thẩm phán kẻ sống và kẻ chết… (2 Tm 4, 2)

Tin mừng theo Thánh Luca, Chúa Giêsu đã nêu lên dụ ngôn quan tòa phải xử cho bà góa, không vì thương con dân, nhưng vì tiếng trống kêu oan giục giã ngày đêm quấy rầy ông ta đến inh tai nhức óc.

"Trong thành kia, có một vị thẩm phán không kính sợ Thiên Chúa, cũng không kiêng nể người ta. Trong thành đó lại có một bà goá đến thưa ông ấy rằng: 'Xin ông minh oan cho tôi khỏi tay kẻ thù'. Trong một thời gian lâu dài, ông không chịu, nhưng sau đó ông nghĩ rằng: 'Mặc dầu ta không kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng kính nể người ta, nhưng vì bà goá này cứ quấy rầy ta mãi, nên ta sẽ xử cho bà ấy, kẻo bà ấy đến mãi làm ta nhức óc'" (Lc 18, 2-5)

Điểm chính của Tin Mừng không dừng lại ở nơi ông quan tòa xét xử, vì Chúa Giêsu nêu lên trường hợp thế gian, để hướng chúng ta đến đúng địa chỉ ơn phù trợ của chúng ta là chính Thiên Chúa:: "Các con hãy nghe lời vị thẩm phán bất lương nói đó. Vậy Thiên Chúa lại không minh xử cho những kẻ Người tuyển chọn, hằng kêu cứu với Người đêm ngày, mà khoan giãn với họ mãi sao? (Lc 18, 6-7)

Rồi Chúa Giêsu đã xác nhận ơn phù trợ của Thiên Chúa đã sẵn sàng, điều quan trọng là chúng ta có còn niềm tin tưởng mà đến với Thiên Chúa không: “Thầy bảo các con, Chúa sẽ kíp giải oan cho họ. Nhưng khi Con Người đến, liệu sẽ còn gặp được lòng tin trên mặt đất nữa chăng?" (Lc 18-8)

Hình ảnh ông quan tòa trong dụ ngôn còn đang rõ mồn một trong thời đại của chúng ta.

Quan quyền ở thế gian, thời nào cũng có, mà nhất là thời này, những ông quan bất lương, độc ác, đầy thủ đoạn chính trị với nhau, các ông lớn có thể thanh trừng nhau, huống chi là đối với dân lành cô thân cô thế thì tiếc gì mà các ông không quan liêu, không ức hiếp, không đàn áp…thậm chí còn dùng cả bạo lực mà cai trị.

Trong các chế độ độc tài, đảng trị, việc xin và cho trở thành một thứ tân đạo “đạo làm dân” cho phải phép, cho phải luật. Không hề có chút yêu thương vô vị lợi nào trong cách cho, nhưng lại đầy vụ lợi cách này hoặc cách khác.

Có hay ho gì cái kiểu “xin cho” của loại quan quyền ấy, mà phải bái lạy, phải tôn sùng, phải dạ vâng thưa bẩm, phải cầu lụy, phải thỏa hiệp, phải tránh né việc làm tổn thương danh dự uy tín, phải triều phải cống cả đất cả dân cả già cả trẻ cả trăm năm kỷ niệm nơi chôn nhau cắt rốn từ đời tiên tổ đến cháu chắt đứa dắt đứa ẵm đứa bồng…

Có hay ho gì cái kiểu xin cho những bỗng lộc của thiên hoàng thế gian ấy mà phải vâng lời thế gian để Chúa Cứu Thế vẫn “cứ thế”, vẫn không có nơi gối đầu qua đêm, còn phải mãi loay xoay tìm đường cứu thế, cứu những con người đau khổ bần cùng nhất trong nhân loại.

Nhìn lại cuộc sống đạo của dân Chúa, của mỗi người hôm nay, có thể thấy được điều đáng lo ngại là chúng ta đang cậy dựa quá nhiều vào những thế lực thế gian, đến nỗi đã đặt địa chỉ “ơn phù trợ chúng ta ở nơi” những ông quan tòa vô thần “không kính sợ Thiên Chúa”, những ông quan tòa vô tâm “không kiêng nể người ta” coi dân như rơm như rác, coi mạng người như con khỉ, con con vượn, coi coi công lý như cái gai phải nhổ, coi sự thật coi lịch sử như chuyện đùa cho qua. Một sai lầm nguy hiểm đối với người công giáo, nếu đặt niềm tin, đặt lòng mến lòng cậy trông nơi những con người vô thần vô tâm như thế.

Vâng, Lời Chúa hôm nay cho chúng ta cơ hội để xác định lại niềm tin của mỗi người. Phải tin vào Thiên Chúa duy nhất, phải yêu mến và trông cậy nơi Người. Phải hướng mắt hướng lòng giơ tay cao lên mà bền bỉ kiên trì khẩn cầu cùng Thiên Chúa.

-Ông Môisê đã dang tay ra, giơ tay cao lên với niềm tin mãnh liệt là đôi tay sẽ với tới trời cao, đôi tay sẽ chạm tới Thiên Chúa để Thiên Chúa níu lên, đôi tay sẽ hứng lấy ơn phù trợ để chiến thắng quân thù trên đường đưa dân về Đất Hứa. Ông kiên trì giơ cao tay và cầu khẩn, nhờ sức mạnh của niềm tin vào Thiên Chúa chiến thắng. Khi ông mỏi tay, niềm tin của dân Chúa nâng đỡ ông.

-Chúa Giêsu cũng dang tay ra trên cây Thánh Giá, ngước mắt nhìn lên Thiên Chúa Cha mà cầu khẩn “lạy Cha con phó linh hồn con trong tay Cha “và “xin tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm” và cuối cùng Ngài thưa với Cha “mọi sự đã hoàn tất”. Ngài đã hoàn tất ơn cứu độ.

-Mẹ Maria cũng dang tay ra đón nhận xác con yêu dấu tử nạn vì yêu nhân loại. Mẹ dang tay ra trong nước mắt, trong đớn đau nhưng với niềm tin mẹ đang đón nhận ơn cứu độ.

-Dang tay ra, giơ cao tay lên, cầu khẩn, cử chỉ phụng vụ ấy được tiếp tục trong giáo hội qua việc các linh mục đại diện dân Thiên Chúa cầu nguyện cùng Thiên Chúa trong việc phụng vụ cao nhất là Thánh Lễ. Linh mục cũng dang tay ra giơ cao lên, tế lễ mình kết hiệp với Lễ Tế Chúa Giêsu để nên lời khẩn cầu đẹp lòng Thiên Chúa nhất. Đồng thời Ngài cũng dang tay ra nối kết muôn bàn tay nhân loại làm thành lời khẩn cầu hiệp nhất của cả cộng đoàn những người tin vào quyền năng Thiên Chúa, địa chỉ của Ơn Phù Trợ.

-Các tín hữu Chúa cũng đang nâng tâm hồn lên, ngước mắt lên, giơ cao tay lên muốn với tới trời cao, muốn chạm vào Thiên Chúa, muốn hứng lên phù trợ, đồng thời cũng đang dang tay ra nối kết muôn người trong một niềm tin tối thượng vào Thiên Chúa. Vì ngoài Thiên Chúa ra, không có nơi nào, người trần thế nào xứng đáng để chúng ta tôn thờ, cầu khẩn.

Một người tân tòng đã chọn căn phòng của mình làm nơi hướng tới Thiên Chúa. Cô ta có lòng yêu mến Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận và đã gọi căn phòng ấy là cái xà lim của cô. Cô mãi khấn xin cùng Thiên Chúa ban ơn phù trợ cho những người chưa có đức tin công giáo, là những người dưng mà cô vẫn thường gặp nơi nhà thờ lớn Hà Nội, nhà thờ Hàm Long, Thái Hà…bất kể là họ đến nhà thờ vì muốn tìm đến Chúa, vì tính hiếu kỳ, hay vì lý do nào khác.

Được chia sẻ tâm tình cầu nguyện ấy, tôi thiết nghĩ, cô ấy đã giơ cao tay lên với niềm tin và dang đôi tay ra với tình yêu đúng với chiều kích của ơn cứu chuộc.

Chị Vân trong ca đoàn Giáo Xứ tôi, đi lao động ở Mỹ, bất ngờ bị bệnh tim, phải mổ. Sau khi mổ, chị mất việc, được một chị công giáo gốc Hàn Quốc xa lạ, đón về nhà mình chăm sóc cho đến phục hồi và tạo điều kiện cho chị Vân trở về VN.

Chúng ta cũng thế, không chỉ cầu khẩn với Thiên Chúa mà phải cộng tác với Ngài bằng đôi tay rộng mở, bằng sự nâng đỡ những cánh tay rời rã, những tâm hồn thất vọng. Ở cuối xóm, ở đầu thôn, nơi này nơi kia, hoặc không đâu xa, ngay trong gia đình chúng ta có người đang mỏi tay rồi, đôi tay họ buông xuống vì nản lòng, thất vọng, họ mất niềm tin vào Thiên Chúa. Chúng ta sẽ là những Aaron và Hur giúp họ kiên trì, nhờ kết hiệp với Chúa Giêsu- được cứu rỗi nhờ tin vào Ðức Giêsu Kitô” (2 Tm 3, 14)

Như vậy chúng ta đang cử hành thánh lễ cuộc đời mình, cùng với cả và giáo hội: Cùng Chúa Giêsu tôn vinh Thiên Chúa, tin tưởng và kêu cầu, với niềm hy vọng qua Chúa Giêsu, tay ta chạm tới Thiên Chúa, để Thiên Chúa nắm lấy tay ta và anh em kéo lên khỏi vũng lầy hàm oan tội lệ, để tay ta hứng lấy muôn hồng ân cho ta và muôn người.

Ước gì khi Con Người đến, còn thấy niềm tin đang thực sự sống động nơi mỗi chúng ta.

Lạy Chúa, xin cho con biết xác tín một lần cho một đời đức tin của con Ơn phù trợ của con ở nơi Chúa là Đấng tạo thành trời đất. Ngoài Chúa ra, không có nơi nào bình yên, không có nơi nào đáng tôn thờ, mến yêu, cậy dựa. Và cùng với niềm xác tín ấy, xin cho con biết kiên trì kêu cầu Chúa, biết liên kết với Giáo hội Chúa, với anh em cùng kêu cầu Chúa, để đủ sức vượt qua cuộc hành trình trần gian về Đất Hứa hằng sống muôn đời. A men.