Chúa nhật 19 thường niên.C (Lc 12, 32-48)

Một cô vợ trẻ có quá khứ xấu xa, đã từng là gái bao, gái gọi suốt nhiều năm; vậy mà vì quá yêu thương cô, một chàng trai cao thượng chẳng màng đến quá khứ đen tối ấy, chấp nhận cưới cô làm vợ, với hy vọng tình yêu tha thiết của chàng sẽ cải thiện cuộc đời cô.

Cưới nhau chưa được bao lâu thì vì kế sinh nhai, người chồng phải buồn sầu giã biệt người vợ yêu quý, ra đi lao động dài hạn ở nước ngoài, chưa biết đến bao giờ mới thấy ngày đoàn tụ.

Mặc dù đã thề nguyền trọn đời yêu thương và chung thủy với chồng, nhưng khi chồng xa nhà chưa được bao lâu, người vợ quên phắt lời thề hứa chung thủy hôm nào, quay trở lại cuộc đời trăng hoa trác táng như cũ. Cô nghĩ rằng ít nữa vài ba năm sau chồng mới trở về, vậy thì đến cuối thời gian đó mình sẽ tu tỉnh lại và sửa soạn đón chồng về thì cũng chẳng sao.

Suy nghĩ của người vợ bất trung trên đây chẳng khác gì suy tính của người tôi tớ xấu trong Tin Mừng (Lc 12, 32-48) hôm nay: “Chủ ta còn lâu mới về" và y bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa…” Thế rồi hậu quả đau thương sẽ đến: “chủ của tên đầy tớ ấy đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.”

Nhiều khi chúng ta cũng suy nghĩ và hành động như người vợ bất trung hay như tên tôi tớ thiếu tỉnh thức trên đây: “Mình còn lâu mới chết, ngày giờ Chúa gọi còn xa. Ít ra mình cũng còn sống được vài ba chục năm nữa. Vậy thì tha hồ sống buông tuồng theo đam mê dục vọng, ăn chơi thoả thích, chờ đến khi được bảy, tám chục tuổi rồi ăn năn sám hối cũng chẳng muộn gì. Chúa là Đấng giàu lòng thương xót và tha thứ, Người chẳng nỡ bắt tội đã qua!”

Nhưng thử nghĩ lại xem: Một người vợ lợi dụng thời gian vắng chồng để làm điều vô luân bất chính như trên có xứng đáng với tình yêu của chồng không? Có xứng đáng chung hưởng hạnh phúc với chồng trong ngày đoàn tụ không?

Và tôi, người học theo sách của con người bất trung ấy, chờ khi nào sắp chết mới chịu tu thân sửa mình và mới sống trung thành với Chúa, có xứng đáng chường mặt ra chào đón Chúa trong ngày Người đến gõ cửa nhà mình không? Có xứng đáng bước vào Ngôi Nhà hoan lạc mà Người đã dành sẵn cho những tôi tớ trung thành trên quê trời không?

Vậy thì khi lên tiếng mời gọi: “Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn. Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay”, Chúa Giê-su mong muốn chúng ta luôn luôn “chung thủy” với Chúa và sẵn sàng đón Chúa trở lại như người tôi tớ chờ đợi chủ về giữa đêm khuya hay như người vợ hiền dành trọn con tim và lòng chung thủy cho người chồng đi xa không biết đến bao giờ mới trở lại.