Xin gửi đến quý vị và các bạn bản tin dưới đây, với tựa đề: “Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung: Bị truy tố ở khung hình phạt có mức án tử hình” đăng trên báo Thanh Niên, ngày 23/12/2009. (trường hợp anh Trần Anh Kim ở miền Bắc không thấy bài báo này đề cập, mặc dù bị bắt cùng đợt và xử cùng “tội danh”).

Tôi xin có một vài nhận xét ban đầu, nói lên ý đồ của NCQ CSVN qua vụ việc này:
A) Mặc dù bản chất khủng bố là không hề thay đổi nhưng trong điều kiện, hòan cảnh trong nước và quốc tế hiện nay, NCQ CSVN chắc chắn không dám xử những người dưới đây, với mức án cao nhất là tử hình.
B) Ý đồ chuyển tội danh từ điều 88 sang điều 79 của BLHS nước CHXHCNVN, theo những tính tóan của Hà Nội có thể là những điểm sau đây:

1) Tránh áp lực của quốc tế rất mạnh đối với điều 88, để “lẩn” sang điều 79. Vì “tuyên truyền” theo điều 88 nghĩa là người ta chỉ nói hoặc viết mà thôi. Còn điều 79, với 2 chữ “họat động” thì theo họ là đã có hành vi “lật đổ” cụ thể. Với thể chế chính trị độc tài hiện nay ở Việt Nam, khi mà các lực lượng công an, tòa án, viện kiểm sóat, truyền thông,… thực chất chỉ là 1 thì khi cần, họ dễ dàng “làm xiếc” về chuyện này.

2) Răn đe hù dọa phong trào dân chủ, lực lượng dân chủ Việt Nam.

3) “Làm giá” với thế giới dân chủ tiến bộ.

4) Đánh bồi tiếp một đòn khủng bố tâm lý thật mạnh lên những người đang bị tù và thân nhân họ, với ý đồ tạo ra sức mạnh tổng hợp nhằm hạ gục ý chí phản kháng của họ trước và trong phiên tòa sắp xử. Đồng thời cũng là để “làm giá” với họ và gia đình họ. Có 2 khả năng xảy ra:

a) Nếu những người tù kia vẫn chưa chịu khuất phục thì họ sẽ tìm cách hõan phiên tòa lại. (cho đến khi họ cảm thấy an tâm). Lúc ấy, lý do hõan mà họ đưa ra là: cần có thời gian để “tiếp tục điều tra”, tù nhân bị bệnh hoặc thậm chí không thèm giải thích gì hết, v.v… như họ đã từng làm với bao người trước đó. (nếu để ý, chúng ta sẽ thấy là bản tin dưới đây không nói gì đến ngày, giờ xét xử).
b) Nếu họ (NCQCSVN) cảm thấy “an tâm” vì đã “khuất phục” được những người tù, thì họ sẽ đưa ra tòa xét xử ngay trong một ngày gần đây (có thể là cuối tháng 12/2009 hoặc đầu năm 2010). Trường hợp này, căn cứ vào áp lực quốc tế là mạnh hay yếu đối với phiên tòa này thì bản án tuyên sẽ là nhẹ hay nặng.

Họ sẵn sàng xử tụt khung trong phiên sơ thẩm hoặc phúc thẩm sau đó, rồi xảo biện rằng:
- Do nhân thân tốt.
- Phạm tội lần đầu.
- Khai báo thành khẩn.
- Lập công chuộc tội tốt.
- Mới chỉ có ý đồ “phạm tội”, chứ chưa gây hậu qủa nghiêm trọng.
- v.v…

Vì vậy, với “Chính khách khoan hồng và nhân đạo, sáng ngời chính nghĩa của Đảng ta; với phương châm đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại”, v.v… nên “Đảng ta” quyết định xử tụt khung!

Theo tôi, nếu chúng ta nắm được chắc ý đồ này của NCQ CSVN và tìm cách chuyển được thông tin cho những người tù, thông qua thân nhân họ và giới luật sư bảo vệ họ, thì sẽ rất có lợi cho công cuộc đấu tranh dân chủ hiện nay. Nó sẽ giúp cho những người tù tăng thêm lòng tin cùng sự can đảm để từ đó, không thèm quan tâm đến bản án sẽ tuyên cho họ là “tội danh” gì? Bao nhiêu năm? v.v… Mà ngược lại, biến phiên tòa xét xử họ thành cơ hội đấu tranh dân chủ và kết án đanh thép chế độ độc tài tòan trị, phản dân, hại nước và cực kỳ đạo đức giả này.

Bằng cách đó, họ lại tiếp tục có những đóng góp tích cực để thúc đẩy cho nền dân chủ Việt Nam tiến lên. Đồng thời, đập tan ý đồ xấu xa, hèn hạ của NCQ CSVN nhằm đánh gục uy tín của họ, thông qua việc Hà Nội công bố nhặng xị trên các phương tiện thông tin đại chúng, về cái gọi là “lời thú tội” của họ vào tháng 7 và 8 năm 2009 vừa qua. Tôi rất mong nhận được sự quan tâm, góp ý bổ sung thêm cho những ý kiến trên, nhằm làm cho nó phong phú và chặt chẽ hơn. Xin chân thành cảm ơn trước.

Nhân dịp mùa Giáng sinh 2009 và năm mới 2010, xin kính chúc quý vị và gia đình luôn được mạnh khỏe và an lành. Chúc cho nền dân chủ Việt Nam luôn phát triển vững vàng và tiếp tục giành được những thắng lợi mới to lớn hơn nữa, mang tính đột biến trong năm 2010.