Đàng Thánh Giá “Thiên Chúa là Lòng Thương Xót” do Đức Thánh Cha Phanxicô chủ sự tại hí trường Côlôsêô
Bài Suy Niệm của Đức Hồng Y Gualtiero Bassetti Tổng Giám Mục Perugia
Bản dịch Việt Ngữ của J.B. Đặng Minh An


Chặng thứ Mười Hai
Chúa Giêsu chết trên thánh giá


X. Chúng con kính lạy và ngợi khen Chúa Giêsu
Đ. Vì Chúa đã dùng rất Thánh Giá mà chuộc tội cho thiên hạ

Phúc Âm theo Thánh Máccô (15:33-39)

Vào giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ khắp mặt đất mãi đến giờ thứ chín. Vào giờ thứ chín, Đức Giêsu kêu lớn tiếng: “Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma xa-bác-tha-ni! “ Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con? “Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: “Kìa hắn kêu cứu ông Ê-li-a.” Rồi có kẻ chạy đi lấy một miếng bọt biển, thấm đầy giấm, cắm vào một cây sậy, đưa lên cho Người uống mà nói: “Để xem ông Ê-li-a có đến đem hắn xuống không.” Đức Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở. Bức màn trướng trong Đền Thờ bỗng xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Viên đại đội trưởng đứng đối diện với Đức Giêsu, thấy Người tắt thở như vậy liền nói: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa.”

Bóng tối giữa ban ngày: một cái gì đó hoàn toàn chưa hề nghe nói tới và một chuyện bất thường đang xảy ra, không chỉ là chuyện của thế giới này. Nhân loại dám giết chết Thiên Chúa! Con Thiên Chúa bị đóng đinh như một tội phạm.

Chúa Giêsu hướng về Chúa Cha, kêu lên những lời đầu tiên trong Thánh Vịnh 22. Đó là một tiếng kêu đau khổ và lạc lỏng, nhưng cũng là tiếng reo vui của “niềm tin hoàn toàn vào chiến thắng thần thánh” và “sự chắc chắn của vinh quang” (Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô thứ 16, Buổi Giáo Lý ngày 14 Tháng 9 năm 2011).

Tiếng kêu của Chúa Giêsu là tiếng kêu của tất cả mọi người bị đóng đinh qua các thời đại, của mọi người đã bị bỏ rơi hoặc làm nhục, tiếng kêu của các vị tử đạo và các tiên tri, của những người bị phỉ báng và lên án bất công, của những người lưu vong hoặc chịu tù đày. Đó là tiếng kêu nhân bản tuyệt vọng, nhưng đã dẫn đến chiến thắng của một đức tin biến đổi sự chết thành sự sống đời đời. “Con nguyện sẽ loan truyền danh Chúa cho anh em tất cả được hay, và trong đại hội dân Ngài, con xin dâng tiến một bài tán dương” (Tv 22:23).

Chúa Giêsu chết trên thập tự giá. Đó có phải là cái chết của Thiên Chúa hay không? Chẳng phải, đó là lễ kỷ niệm long trọng nhất của một chứng nhân đức tin.

Thế kỷ 20 đã được xác định là thế kỷ của các vị tử đạo. Những mẫu gương như Maximilian Kolbe và Edith Stein cho thấy một ánh sáng mênh mông. Hôm nay cũng vậy, Thân Thể Chúa Kitô chịu đóng đinh ở nhiều nơi trên thế giới. Các vị tử đạo của thế kỷ 21 là các vị tông đồ thực sự của thế giới hiện đại.

Trong bóng tối tuyệt vời này, đức tin được thắp lên: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa”, vì người chết theo cách này, biến sự tuyệt vọng của sự chết thành niềm hy vọng cho cuộc sống, không thể là một phàm nhân đơn thuần.

Đấng chịu đóng đinh là một lễ toàn thiêu.

Ngài không giữ lại một chút gì, không một chút áo xống của mình, không một giọt máu của mình, thậm chí cả Mẹ mình.

Ngài đã trao ban tất cả mọi thứ: “Consummatum est”.

Khi một người không còn bất cứ điều gì để giữ lại cho riêng mình, vì người ấy đã cho đi tất cả mọi thứ, thì lúc đó người ấy có thể trao ban một món quà thật sự.

Bị lột trần, bị đè bẹp bởi những vết thương, bởi cơn khát do bị bỏ mặc, bởi những lời lăng mạ đến độ không còn là hình ảnh con người.

Cho đi tất cả mọi thứ: đây chính là lòng bác ái.

Khi những gì là của tôi đến hồi kết thúc, thì khi đó thiên đường ló dạng.

(Don Primo Mazzolari)