ĐỨC MARIA KHÔNG BAO GIỜ BỊ LÃNG QUÊN !

(Cảm nhận sau chuyến “hành hương kính Mẹ Hòa Bình)

Niềm vui Phục Sinh luôn đến với những bất ngờ ! Bất ngờ như cuộc gặp gỡ của Maria Mađalêna với Thầy vào buổi sáng tinh mơ “Ngày thứ nhất trong tuần”; bất ngờ như hai môn đệ trên đường về Emmau gặp gỡ “người khách lạ”; bất ngờ như “bữa điểm tâm trên bờ hồ Tibêriat”...

Hôm nay, trong Tuần Bát Nhật Phục sinh, cũng có một niềm vui đến thật bất ngờ. Tình cờ, không hẹn mà gặp, nơi lưng chừng vách núi, giữa không gian bao la và lộng gió, đĩnh Cỗ rùa chễm chệ với bức phông xanh thẩm của vách núi Chóp Chài, những người con của Mẹ Maria đã có mặt đông vui nơi đây, nơi mà Mẹ đang hiện diện trong dáng đứng dịu hiền nhân ái thân thương đứng như danh hiệu “ĐỨC MẸ HÒA BÌNH”...

Ngược dòng lịch sử, vào năm 1974, năm “bản lề” chuẩn bị mừng Năm Thánh 1975, cha Micae Phạm Bá Tước, được sự chuẩn nhận của Bản Quyền Giáo Phận và thể theo nguyện vọng của cộng đoàn Dân Chúa Tuy Hòa-Phú Yên, đã xây dựng một công trình mừng Năm Thánh mà biểu tượng chính đó là tượng Đức Trinh Nữ Maria. Đây là bức tượng cao 3 mét, uy nghi trên đỉnh hòn Cổ Rùa nằm lưng chừng núi Chóp Chài, ngọn núi cao nhất trong dãy núi bao quanh Tuy Hòa thuộc Tỉnh Phú Yên. Đầu năm 1975, trong một thánh lễ đồng tế long trọng, công trình mừng Năm Thánh 1975 được khánh thành, tượng Đức Mẹ được Đức Giám Mục giáo phận Qui Nhơn đương nhiệm Phaolô Huỳnh Đông Các làm phép và chính thức được đặt tên là ĐỨC MẸ HÒA BÌNH.

Sau biến cố 30.04.1975, trãi qua một thời gian khá lâu, khoảng thời gian mà hầu như những người tín hữu Tuy Hòa đang mải mê bận bịu với miếng cơm manh áo, phải đối mặt từng ngày với cái đói, cái khổ và bao nhiêu lầm than trong cuộc sống, “Đức Mẹ Hòa Bình” gần như trơ trọi nghiêng bóng một mình nơi lưng chừng vách núi, dung nhan của tượng Mẹ cũng hao mòn vì dãi dầu mưa nắng theo thời gian. Dầu vậy, thỉnh thoảng vẫn có người đến “hành hương trong thầm lặng” hoặc vài nhóm trẻ đi dã ngoại và ghé qua. Tượng Mẹ vẫn uy nghi đứng đó trên đồi cao lộng gió để quan sát và theo dõi từng niềm đau nổi khổ của đoàn con bên dưới đang tất bật trong gió bụi cuộc đời.

Nếu ngày nào của 30 năm về trước, Đức Mẹ Hòa Bình đã hiện diện nơi đây với ước nguyện của đoàn con, thì hơn 30 năm sau, lòng yêu mến Mẹ của Dân Chúa lại hồi sinh khởi đầu với một “nhóm nhỏ”. Bằng những hy sinh và đóng góp thầm lặng, cùng với những giọt mồ hôi công sức, những giáo dân thầm lặng đó đã cùng nhau trùng tu “công trình của Năm Thánh 1975” mà hạng mục chính là tượng Đức Mẹ và cây Thánh giá lớn.

Cho đến hôm nay, nếu có ai xuyên tuyến đường quốc lộ Bắc-Nam, sẽ thấy trên đỉnh hòn Cỗ Rùa lừng chừng ngọn núi Chóp Chài, tượng Mẹ Hòa Bình và Thánh giá đang uy nghi dõi mắt trông xuống đoàn con đang vất vả ngược xuôi trong “lũng đầy nước mắt”.

Quả thật, ở giữa lòng Hội Thánh, Đức Mẹ chưa bao giờ bị lãng quên, cho dù Đức Mẹ Hòa Bình ở núi Chóp Chài, một địa danh nhỏ bé, vô danh tiểu tốt, mất hút trong trăm ngàn địa chỉ, thánh địa dành riêng kính Mẹ của Dân Chúa muôn nơi và muôn thuở.

Cũng cần ghi nhận: để đến được nơi đặt tượng Mẹ, một vị trí cao cách mặt đất trên 50 mét, khách hành hương phải khó khăn vượt qua con đường mòn dài khoảng 200 mét, cong queo lởm chởm và dốc cao, có lúc thì đi, có lúc phải bò từ từ, có lúc phải bám vào những cành cây để khỏi bị trượt chân lăn dài theo đá. Vì thế, nhiều người, khi lên đến đỉnh đồi gần như sức lực đã tiêu tan đâu mất, chỉ còn biết ngồi bệt xuống nền đất xi măng để thở. Tuy nhiên, sau những phút giây mệt mõi của “chặng đường Thánh giá”, tiếng ca kinh lần hạt Mân Côi đã vang lên, những tâm tình cầu nguyện với Mẹ sốt sắng chợt về trong cõi lòng của những đứa con chưa bao giờ quên Mẹ. Mẹ hiện diện giữa đoàn con hôm nay sao giống cái cảnh tượng Mẹ đã hiện diện với các tông đồ sau khi Chúa Giêsu về trời...

Bất cứ ai đã đến nơi này cũng đều có tâm tình giống nhau đó là xin dâng lên Mẹ tất cả vui buồn cuộc sống, những niềm đau nổi khổ của từng cảnh ngộ cuộc đời âm vang trong câu hát dâng về Mẹ trong cơn gió thoảng ban chiều:

“Lạy Mẹ xin yên ủi chúng con luôn luôn

Mẹ từ bi xin phá những nỗi u buồn

Vì đời con gieo rắc biết bao đau thương

Và tràn lan gai góc vướng trên con đường”


Ở giữa lòng Dân Chúa, mãi mãi Mẹ sẽ không bao giờ hiện diện cách cô đơn, không bao giờ Mẹ bị quên lãng...

Chiều dần lên. Nắng dịu lại. Đoàn con cúi chào tạm biệt Mẹ. Theo cơn gió lùa nhẹ đôi chân, chúng tôi lần lượt xuống núi. Bóng Mẹ xa dần rồi mờ nhạt.

Một buổi chiều trong tuần Bát Nhật phục Sinh sao mà đẹp ! Sau chuyến “hành hương bỏ túi lên đồi Đức Mẹ Hòa Bình”, hình như ai cũng mang về một tâm hồn thật thanh thản và dễ chịu như đã được lên trời cùng với Mẹ Maria.