57. NÓI KHOÁC BẠT MẠNG
Ngày xưa có một người mỗi khi có việc trên kinh thành thì đều sai đầy tớ đi, dặn dò kỉ càng, nói:
- “Trên đường đi hoặc các chỗ náo nhiệt như chợ búa, nếu gặp ai hỏi về chuyện trong nhà, thì mày cần phải nói lớn chút xíu nghe chưa ?’
Đầy tớ trả lời:
- “Hiểu rồi”.
Trên đường đi quả nhiên gặp người cùng đi đường, người ấy chỉ con trâu kinh ngạc nói:
- “Chu choa, con trâu quá lớn”.
Người đầy tớ nói:
- “Có gì mà kinh ngạc chứ, con chó nhà tôi còn lớn hơn nó chút xíu !”
Người ấy lại chỉ cái nhà lầu gỗ nói:
- “Ồ, cái nhà quá cao”.
Người đầy tớ lên tiếng nói:
- “Có gì mà kinh ngạc chứ, cái chuồng ngựa nhà tôi còn cao hơn nó chút xíu !”
Người ấy lại lấy tay chỉ chỉ chiếc thuyền khen:
- “Chà, chiếc thuyền quá lớn”.
Người đầy tớ trả lời:
- “Ai cho là nó hiếm, đôi hài (giày) của bà chủ tôi còn lớn gấp mấy nó !”
(Chuyện tiếu thời thượng)

Suy tư 57 :
Nói khoác đôi lúc cũng là một căn bệnh, đó là bệnh thổi phồng to sự thật, nói khoác đôi lúc cũng là vì sợ mất sĩ diện với người khác, đây cũng đồng nghĩa với sự khoe khoang.
Nói khoác để thổi phồng to sự thật hay nói khoác để khỏi mất sĩ diện cũng đều giống nhau ở một điểm, đó là tâm hồn họ không được bình an.
Có người nói khoác mình sắp được làm ông này bà nọ để hù anh em bởi vì tài năng của họ thấp kém chúng bạn.
Có người nói khoác mình học ở trường nổi tiếng này, giáo sư nổi tiếng nọ, bởi vì để tỏ vẻ ta đây biết nhiều hiểu rộng, nhưng trong bụng thì không có gì.
Có người nói khoác vì “vắt tay quá trán” để che bớt sĩ diện quá khứ giàu có của mình.
Có người nói khoác vì...thích nói khoác hù doạ người khác chơi...
Tất cả những kiểu nói khoác trên, và còn rất nhiều kiểu nói khoác khác nữa đều chứng tỏ họ có một tâm hồn bất an, không ổn định, bởi vì sợ người khác biết ”tẩy” không mấy vẻ vang của mình trong quá khứ.
Người Kitô hữu thì không biết nói khoác, bởi vì tâm hồn họ có được sự bình an của Đức Chúa Ki-tô, mà bình an của Ngài thì không ở nơi quá khứ tốt hay quá khứ không tốt, nhưng chính là lúc chúng ta chấp nhận giây phút hiện tại của cuộc sống để tin yêu, để phó thác cho Chúa, đó chính là bình an của Chúa vậy.
Mong ước thay sự bình an của Chúa đến với mỗi người trong chúng ta !!

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)

----------
http://www.vietcatholicnews.net
http://www.vietcatholic.net/nhantai
http://nhantai.info