Vatican City (Fides) — Trước kia niềm hy vọng của tôi về tương lai rất mỏng manh, nhưng bây giờ tôi đã một cuộc sống mới. Trước mặt tôi không còn bóng tối nữa vì tôi đã có Ánh sáng của Thiên Chúa, cô Maya, 25 tuổi người Mông Cổ đã nói như vậy với cơ quan Thông Tin Fides. Hiện cô đang theo học Thần học và Giáo lý tại Roma. Sau đây là câu chuyện cô Maya đã theo chân Chúa Giêsu như thế nào.

Tôi được sinh ra trong môt làng nhỏ, miền Trung xứ Mông cổ, nhưng sau đó chúng tôi dọn nhà lên thủ đô Ulaan Baator, vì cha mẹ tôi đều là quân nhân. Tôi có hai người chị và một ngừơi anh. Gia đình chúng tôi là những người vô thần vì chúng tôi sống dưới chế độ cộng sản. Chúng tôi chỉ biết độc nhất là đạo Phật và chúng tôi cũng kính trọng những Phật tử. Vào năm 1997, lần đầu tiên gia đình chúng tôi tiếp xúc với Kitô giáo. Khi cha tôi rời quân ngũ thì ông kiếm được một chân tài xế lái xe cho Tu viện Saint Paul de Chartres, một tu viện nhỏ ở Ulaan Baator.

Chúng tôi chẳng biết gì về các Bà Nữ tu này, cha tôi nói họ là những người ngoại quốc, có vẽ hơi khác thường. Lúc bây giờ tôi đang theo học ngôn ngữ tại Ðại học, muốn luyện Anh văn tôi thường đến các Trung tâm có người ngoại quốc để thực tập. Tôi có học một khóa Anh văn với một nũ tu người Bỉ tên là Lieve Straghe tại Trung tâm truyền giáo.

Một sáng Chúa nhật một nữ tu mời tôi đi dự Thánh lễ, tôi nhận lời và khi ở trong Thánh lể, những bài hát và những lời đọc của vị linh mục làm cho tôi hết sức cảm động, và đã ảnh hưởng rất sâu xa trong tâm hồn tôi. Sau đó tôi thường xuyên đến Trung tâm truyền giáo, tôi được mời tham gia vào sinh hoạt của Trung tâm, như giúp đỡ những thiếu niên gặp khó khăn, những kẻ vô gia cư, và trẻ em bụi đời hè phố.

Tôi nhận lời và sau mỗi buổi học tôi thường theo những người Công giáo thiện nguyện làm những công việc từ thiện. Lúc đầu tôi khinh khi những người cùng khốn này, nhưng sau khi tiếp xúc và gần guỉ với họ, tôi nhận thấy họ là những người đáng thương, bị xã hội ruồng bỏ, thất vọng, gặp những tai ương vượt quá sức của họ, họ là những người cần đến tình thương và sự giúp đõ của chúng ta.

Các buôi tối tôi thường đến các lớp Kinh Thánh, ở đó những Kitô hữu chia sẻ Lời Chúa và kinh nghiệm về đời sống tinh thần với nhau. Thời gian một năm trôi qua thật mau, có một điều tôi nhận xét là những người Kitô hữu này đem tất cả tâm lực ra mà giúp đỡ kẻ khác hơn là tìm lợi lộc riêng cho chính mình. Tôi học giáo lý trong môt năm và sau đó tôi chịu phép rửa tội. Ðó là ngày trọng đại nhất trong đời tôi. Tôi không bao giờ có thể quên được. Tôi đã khóc nhiều khi tôi biết là tôi đã được trở nên con cái Chúa.

Trong năm Thánh 2000, tôi được đi Roma tham gia ngày Giới trẻ Thế giới. Ðó thực là một kinh nghiệm quý báu. Tôi được gặp nhiều bạn trẻ khác biệt với tôi, khác chủng tộc, khác văn hóa nhưng đều có chung môt Niềm Tin và Tinh Yêu Thương. Ðiều này đã mở mắt cho tôi thấy món quà vô giá của Thiên Chúa.

Khi tôi trở về Mông cổ, tôi bắt đầu dịch các bản kinh ra tiếng Mông cổ, như Kinh Phụng vụ, Sách Lễ Roma, tôi muốn tìm hiểu môt cách thấu đáo thế nào là Thánh Thể, là Chiên Thiên Chúa v.v. Vị linh mục trong giáo xứ thấy tôi chú tâm vào việc dịch thuật nên Ngài đã xin cho đi học khoá ba năm ở Roma để có thể giúp cho Giáo Hội sơ sinh Mông cổ. Ðức Tin của tôi càng ngày càng lớn mạnh. Trước kia tôi muốn giàu có danh vọng nhưng bây giờ những điều đó không còn là điều quan trọng đối với tôi nữa. Bây gìờ tôi có một sứ mạng cao cả hơn nhiều. Tôi muốn sống vì Chúa và đem Chúa đến cho những người khác.