□ Nguyễn Trung Tây, SVD
Chuyện Vợ Chuyện Chồng: Good Morning, Mặt Trời


Chuyện thời bây giờ kể rằng, ở thung lũng điện tử Silicon, San Jose, California của Hoa Kỳ có một đôi vợ chồng, con trai tên Bòn, bốn tuổi, con gái tên Bon, mười tháng. Chồng là Kỹ Sư điện. Vợ làm Assembler trong hãng điện tử. Cả hai vợ chồng là những thành viên trung thành trong Ban Giáo Lý giáo xứ Việt Nam.




Sáng sớm thứ Hai đầu tuần! Đồng hồ điện tử đầu giường tích tắc đỏ chói con số 5:29:00.

5:29:00 phút, căn phòng ngủ êm đềm vang vang tiếng ngáy của chồng. 5:29:01 phút, thời gian đếm những nhịp nhảy của giây: 5:29:02 giây, 5:29:03 giây, tích tắc, tích tắc… Thoáng chốc đã là 5:29:30 giây, 5:29:45 giây, tích tắc tích tắc! Giờ này 5 giờ 29 phút 50 giây.

Con số 29 của 5:29:50 ngại ngùng quay lui ngó nhìn con số 30 tròn vo to tướng đang đứng kiên nhẫn chờ đợi ngay sau lưng.

Tích tắc! Tích tắc! Một nửa chân đã bước hẳn ra bên ngoài, con số 30 hai tay giơ cao chuẩn bị tóm cổ con số 29, quẳng ném thẳng vào bên trong đồng hồ.

Tít, tít, tít! Bây giờ là 5 giờ 30 phút của một buổi sáng thứ Hai đầu tuần. Tít, tít, tít! Con số 5:30 to miệng tiếp tục hú vang còi tàu xe lửa.

Tít, tít, tít! 5:30 phút buổi sáng đưa cao tay búa đập rách màn đêm dầy đặc của một buổi sáng Bắc Mỹ thành từng miếng vỡ vụn.

Tít, tít, tít! Chồng bật mình ngồi dậy, vươn người tới, đưa tay ra vặn tắt đồng hồ. 5:30 phút buổi sáng vừa mở mắt chào đời, chồng giơ cao hai tay bóp cổ con số chết ngắc. Vậy là tắt ngúm tiếng còi lanh lảnh. Không gian buổi sáng thứ Hai lại im lìm như lúc nửa đêm về sáng. Chồng vật người rơi bật xuống giường!

Tích tắc! Tích tắc! Bây giờ là 5:34 phút buổi sáng thứ Hai đầu tuần! Chồng lồm cồm ngồi dậy, vươn cao hai tay. Hít hơi thật sâu vào buồng ngực, lắc lắc mái tóc bờm xờm như lông nhím, chồng quyết định đứng dậy, bước tới mở cửa phòng ngủ. Bước những bước xiêu vẹo nặng nhọc trên từng nấc thang, chồng nhìn thấy vợ đang ngồi ở bàn ăn một mình, dáng người nhỏ bé bơ vơ. Thấy chồng, vợ ngẩng đầu lên cất tiếng chào,

— Good morning…

Chồng ngáp ngắn ngáp dài, hai tay vươn cao, quần ngủ trễ tới rốn, há to miệng chào lại,

— Good morning!

Nhìn mặt vợ ủ ê, chồng bước chầm chậm tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống cạnh vợ,

— Sao hôm nay dậy sớm dữ vậy? Thấy em ngồi lù lù…một đống, anh giật mình đang tính bỏ chạy lên lầu…

Vợ ngạc nhiên, ngước lên nhìn chồng,

— Để làm gì?

Chồng ngồi xuống ghế, cạnh bên vợ, nói liền,

— Thì kiếm nước phép...

Vợ hiểu chuyện, cất giọng cự nự,

— Anh! Đến là vớ vẩn.

Vợ sầu héo, gục đầu vào vai chồng, than thở,

— Hôm nay...lại thứ Hai rồi. Sao em cảm thấy trong người uể oải làm sao đó! Không hiểu sao, sáng nay người sao…mệt ơi là mệt...

Nghe vợ than nguyên một liên khúc “sao”, như người rớt tòm xuống hồ nước lạnh, chồng tỉnh ngủ hẳn ra, mắt mở thao láo,

— Thôi! Chết rồi, vợ tôi lại lên cơn nghiện rồi. Hỏng! Để anh pha cho em một ly càfe nhé.

Vợ lườm chồng,

— Ông tướng! Khéo nhiều chuyện. Anh biết gu càfe của em là gì mà cũng đòi pha.

Chồng đưa hai tay lên miệng, nói vọng nho nhỏ vào trong bếp,

— Café đen nóng! Một ly café đen nóng đi. Bàn số 8... mà thôi, số 9 đi cho nó hên, bàn số 9 một càfe đen nóng, một muỗng đường…

Chồng vươn tay qua, ôm vai vợ,

— Em hơi coi thường chồng em đó nghen. “Anh biết gu càfe của em là gì mà cũng đòi pha”. Nói dễ xa nhau! Lấy nhau hơn mười năm rồi, chẳng lẽ anh lại không biết em chỉ thích càfe đen với một muỗng đường mà thôi...

Vợ thích chí, cười tươi,

— Cũng để ý dữ nhỉ. Well, you passed!

— Thank you, Ma’am.

Chồng nửa đùa nửa thật,

— Hay là em uống càfe bạc xỉu đi. Càfe bạc xỉu nhiều sữa, ít càfe, như vậy tốt hơn. Em uống nhiều càfe đen, coi chừng mặt nổi mụn, bớt đẹp đi một chút xíu...

Vợ tươi mặt, phì ra cười,

— Anh! Đến là khéo…nhiều chuyện. Nho nhỏ miệng thôi. Anh mở tiệm bán càfe sáng sớm ồn ào, con nó dậy, cho anh ở nhà dỗ tụi nó luôn.

Chồng đứng thẳng người, đưa cao tay ngang trán trong tư thế chào,

— Yes, Ma’am.

Vợ tâm sự,

— Sáng nay, em dậy lúc năm giờ sáng...

Chồng tếu táo,

— Hèn chi sáng nay đang ngủ ngon, tự nhiên cảm thấy lành lạnh, lạnh teo… lại, giống y như máy sưởi tắt… “heat”…

Vợ lườm,

— Nham nhở! Thế mà cũng nói được. Mai đi xưng tội đi ông tướng.

Chồng gãi đầu,

— Chết rồi, mới xưng hôm qua! Nhưng không sao, nghe lời dạy của vợ, mai tôi đi xưng tội, dù chẳng biết mình mắc tội gì…

Vợ vẽ đường,

— Tội gì, thì tội ăn nói linh tinh, lòng động lòng lo chứ còn tội gì…

Chồng le lưỡi,

— I see…

Chồng quay lại đề tài cũ,

— Sao sáng nay dậy sớm dữ vậy?

Vợ thở dài, kể chuyện,

— Thì anh biết rồi đó… Weekend vừa rồi, anh bận ba ngày tu nghiệp dưới Los, còn mỗi mình em ở nhà. Sáng thứ Sáu, anh vừa mới bước chân ra khỏi nhà là thằng Bòn trở chứng, người nó nóng bừng bừng, rồi chân tay giật giật tưởng như muốn làm kinh phong. Em hốt hoảng, gọi xe Cứu Thương chở nó thẳng vào phòng Cấp Cứu. Thiệt tình, con nít, chỉ bị nhiễm trùng cổ họng mà nó làm mình làm mẩy, thấy mà sợ! Tưởng đã yên, nào dè chiều hôm đó lại tới phiên con bé Bon. Đó! Anh vạch miệng nó ra mà coi. Cô nương mới mọc thêm mấy cái răng, cho nên cứ ì è khóc miết như cơm nhão cháo thiu. Thiệt tình! Nguyên một cái weekend vừa rồi, em bị hai cục nợ nó hành...

Chồng bắt đầu hiểu chuyện, tay vuốt vai vợ,

— Cho anh xin lỗi, weekend vừa rồi anh vắng mặt để mình em vất vả...

Vợ cười nho nhỏ,

— Tối Chúa Nhật, thấy anh mở cửa bước vô nhà, em biết anh cũng mệt lắm rồi. Nhưng bán cái được hai cục nợ, em chạy lẹ, bỏ vô phòng. Hy vọng chồng tôi không giận cô vợ trốn quân dịch...

Chồng điệu bộ kịch,

— Giận chớ, làm gì mà không giận. Hỡi “cô” đi đường cái quan, dừng chân đứng lại, cho anh đây “than” đôi lời…

Vợ dựa vào vai chồng,

— Anh! Lúc nào cũng vui vẻ cười giỡn được. Em chịu thôi…

Chồng lý sự,

— Người đẹp ơi, nếu em cười với cuộc sống, cuộc sống cũng sẽ cười lại với em, có đúng không?

Chồng đóng kịch, làm mặt xấu,

— Còn nếu em hầm hầm với cuộc đời giống như thù cha chưa trả, thì cuộc đời cũng sẽ hầm hầm lại với chính em mà thôi.

Chồng nhìn vợ,

- Có đúng không?

Vợ như bắt đầu hiểu điều chồng đang muốn chia sẻ, cười mím chi,

— Well, let me see…

Chồng nhìn ra ngoài bên khung cửa,

— Người đẹp ơi! Đừng có quên khi mặt trời chào, “Good morning, Địa cầu”, khi đó, mọi người trên trái đất lại được Trời cao ban tặng một ngày mới. Sướng không! Chẳng phải làm chi hết, tự nhiên ở đâu rớt xuống trên hai tay một món quà…cho không biết không…

Chồng nhìn vợ, cười thăm dò,

— Well! Nhưng có người nhìn món quà…

Chồng nheo nheo mắt,

— Và họ than vắn thở dài, “Ối giời ơi! Lại thứ Hai rồi. Rõ khổ!”. Nhưng cũng có người giơ cao tay nhận quà, và họ nói, “Tạ ơn Chúa cho một buổi sáng bình minh”.

Chồng giơ cao hai tay,

— Anh là người chọn lựa đứng về phe thứ hai, phe dâng lời “Tạ ơn”.

Vợ tươi nét mặt, những đường hằn sâu trên vầng trán rộng tự nhiên dãn nhẹ ra,

— Giỏi dữ ta!

Vợ đi nước cờ chiếu bí,

— Mà sao anh biết anh đứng về phe của dâng lời Tạ ơn…

Chồng chỉ vào trán,

— Thì nhìn đi! Thấy chưa? Hai chữ Tạ Ơn to tướng... Có người…đui mù mới không nhìn thấy.

Vợ dí tay vào trán chồng, nhưng miệng lại cười tươi,

— Đúng rồi, tôi đui mù điếc lác, nên có thấy gì đâu…



Suy Niệm

Bao nhiêu khoảng thời gian đã trôi qua.

Bao nhiêu thứ Hai đã biến mất.

Bao nhiêu sáng sớm đầu tuần nữa nhân gian sẽ được ban tặng?

Thời gian đang tích tắc đếm nhịp! Tích tắc, tích tắc, “Good morning, Trái Đất”.

Tích tắc, tích tắc, “Good morning, Mặt Trời”.

Giờ này hạnh phúc!

Bây giờ bình an!

Hít vào niềm vui!

Thở ra ưu phiền!

Cuộc đời này, thật ra, rất đẹp!



□ Lời Nguyện
Lạy Chúa, vào mỗi buổi sáng sớm khi bình minh buông tay gõ nhẹ cánh cửa sổ, xin dậy chúng con biết mở miệng tạ ơn Chúa cho một ngày mới tinh khôi.

□ Nguyễn Trung Tây
www.nguyentrungtay.com