Trong số ra ngày 20 tháng Ba, tờ National Catholic Register của hệ thống truyền hình Công Giáo Hoa Kỳ có bài tường thuật sau. Xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi bản dịch sang Việt Ngữ qua phần trình bày của Hiền Hòa.

Tôi có nhiệm vụ buồn phải nói với các bạn rằng một cậu bé 14 tuổi mà bạn chưa từng nghe nói đến, đã chết vì một viên đạn vào đầu.

Tên chú bé ấy là Zin Ko Ko Zaw. Tên của em là Zin Ko Ko Zaw, tiếng Miến Điện có nghĩa là “Ca sĩ nổi tiếng”, phản ánh hy vọng của cha mẹ em khi họ đặt tên cho em lúc vừa mới chào đời.

Em qua đời vào ngày 3 tháng 3 lúc 11:58 sáng theo giờ địa phương trong khi phản đối một cách hòa bình chống lại chế độ quân phiệt Mácxít đang đưa Miến Điện trở lại thời kỳ hỗn loạn và đẫm máu.

Em đang biểu tình cùng bạn bè trên đường phố Myingyan - khu phố dành cho tầng lớp lao động nghèo ở Mandalay. Em đã theo học trường Trung học cơ sở và có lẽ đang học lớp 9 - nếu đại dịch COVID-19 quỷ quái này không cắt ngang việc học của em một năm trước.

Tôi nhìn thấy em ở gần phía trước đám đông biểu tình. Em đang đứng ở nơi mà lẽ ra không ai nên đứng, vì không có gì che chắn. Tôi đã mất dấu em trong đám đông hoảng loạn. Về phần em, em đang rất vui - đó là cái vô tư hồn nhiên của những em bé ngốc nghếch tin rằng bản thân mình bất tử, kiên cường, bất khả xâm phạm. Vài giây sau, chúng tôi nghe thấy phát súng giết chết em.

Tiếng những phụ nữ ré lên. Mẹ của Zin Ko Ko Zaw ngã vật xuống đất. Những người đàn ông không chạy nữa, khuỵu gối xuống, nước mắt tuôn rơi. Bạn bè của em đứng chết trân, không thể rời mắt khỏi cái xác nằm gục, mà trước đó chỉ vài giây vẫn còn là một đứa trẻ còn sống, hồn nhiên, và sôi nổi.

Zin Ko Ko Zaw đã ở đó và lặp lại bất cứ lời ca, nhịp điệu nào mà em nghe thấy những người lớn hát - bằng tiếng Miến Điện hoặc tiếng Anh. Thật trùng hợp, hầu hết các khẩu hiệu chống chế độ quân phiệt Mácxít này ở khắp nơi trong thị trấn đều được viết bằng tiếng Anh - một số trong đó có ngữ pháp và chính tả tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi chưa bao giờ thấy ai đó bị bắn và tôi cầu xin Chúa cho tôi không bao giờ phải chứng kiến điều đó nữa. Em là một đứa trẻ với toàn bộ cuộc sống của mình phía trước, nhưng những cụm từ đầy hy vọng này mất hết ý nghĩa khi bạn nhìn thấy một đứa bé đã chết. Em đến với cuộc tuần hành vì em biết có điều gì đó không ổn với cách thức chính phủ đang hành động nhưng chúng ta không thể mong đợi em hiểu rõ hoàn toàn hậu quả của những kẻ gian ác đang có súng trong tay.

Cái chết của Zin Ko Ko Zaw xảy ra hai ngày sau khi nữ tu Ann Rosa Nu Tawng gây xôn xao dư luận trên mạng khi sơ quỳ gối trước một hàng binh lính vũ trang. Họ đang hò hét giận dữ. Quyết tâm lạnh lùng, cứng rắn của sơ là bảo vệ đồng bào của mình tại bệnh viện miễn phí mà sơ điều hành. Là một nhà báo và một người nước ngoài, tôi có thể là một con bò thiêng, nhưng một nữ tu Miến Điện thì có là gì đối với họ? Họ sẽ không ngần ngại nghiền nát sơ ấy để làm gương cho tất cả những ai dám thách thức họ. Tôi đã hứa với Chúa rằng nếu ai đó trong số những binh lính dữ dằn này chạm vào sơ ấy, tôi sẽ cố bảo vệ sơ, bất kể điều gì có thể xảy ra. Chúa lòng lành vô cùng, Ngài vượt thắng mọi sự và những người lính đã phớt lờ người nữ tu. Tôi chỉ còn là một người quan sát bên ngoài, không có cơ hội để kiểm tra dũng khí của mình.

Tôi nhìn những người lính, nhiều người trong số họ hầu như chưa qua tuổi thiếu niên.

“Tôi sẵn sàng chết để cứu Myanmar”, Sơ Ann Rosa van xin, nhắc đến tên gọi mới của đất nước mà chính quyền quân sự đã đặt cho Miến Điện. “Nhưng xin đừng làm tổn thương những thường dân này. Họ đã không làm gì các anh em. Họ không có vũ khí. Họ không thể là mối nguy hiểm cho các anh em”.

Sơ Ann Rosa là Nữ tu của dòng Thánh Phanxicô Xaviê và là anh hùng mới của tôi. Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm cách bắt tay sơ ấy.

Zin Ko Ko Zaw không may mắn như sơ Ann Rosa. Chỉ trong tích tắc của cái bóp cò, em đã biến mất. Không có logic nào mà tôi có thể dựa vào đó để giúp chúng ta hiểu những gì đã xảy ra với Zin Ko Ko Zaw. Nó chỉ đơn giản là không nên xảy ra. Trẻ con không thể bị giết vì bất cứ lý do gì. Một người lính bắn chết đứa trẻ tội nghiệp này và tước đoạt đi khỏi những bậc cha mẹ yêu thương em, những người thầy và những người bạn yêu quý của em này, thì điều này là bất chấp lý trí. Nó bất chấp Luật Tự nhiên. Nó thách thức Chúa.

Tôi loạng choạng về nhà các đó 8km vì không có xe taxi trong những ngày này. Và khi tôi đi bộ một mình qua đám đông hoang mang, khuôn mặt tôi phản ánh sự kinh hoàng và bối rối mà tôi thấy ở họ.
Source:National Catholic Register