Video bắt đầu lúc 7g tối 15/1 (giờ VN)

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mác-cô. (Mc 2:13-17)

Hôm ấy, Đức Giê-su lại đi ra bờ biển hồ. Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ. Đi ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lêvi là con ông An-phê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: "Anh hãy theo tôi!" Ông đứng dậy đi theo Người. Người đến dùng bữa tại nhà ông.

Nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức Giêsu và các môn đệ, vì họ đông đảo và đã đi theo Người. Những kinh sư thuộc nhóm Pharisêu thấy Người ăn uống với những kẻ tội lỗi và người thu thuế, thì nói với các môn đệ Người: "Sao! Ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi!" Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói với họ: "Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi".

Kính thưa quí ông bà và anh chị em,

Trong bài Tin Mừng hôm nay tiếp tục ngày hôm qua, Đức Giêsu bị các kinh sư tấn công, vì Ngài đã làm những điều dưới mắt họ là gai chướng và phạm thượng. Họ tấn công Ngài vì 2 chuyện:

Trước hết Đức Giêsu chọn ông Lêvi còn gọi là Mát-thêu làm môn đệ rồi đến nhà ông dùng bữa. Là một người thu thuế, bận bịu với tiền bạc và sổ sách nên trong mắt của các nhà cầm quyền Do Thái ông bị coi là ô uế vì tiếp xúc với dân ngoại và dính dáng đến tiền bạc, dối trá tham lam. Ông bị coi là tội nhân, bị gạt ra khỏi cộng đoàn dân Chúa.

Sau đó, Ngài còn cùng ngồi ăn với nhiều người tội lỗi và thu thuế nữa. Họ cũng như Lêvi bị gạt ra khỏi cộng đoàn dân Chúa. Đây là điều bị cấm trong Do thái giáo thời bấy giờ.

Tuy nhiên, đối với Thiên Chúa, ngài coi tội nhân như người đau ốm. Người đau thì cần thầy thuốc, cần sự lại gần để săn sóc của lương y. Họ cần chữa lành và đón nhận, chứ không cần phán xét và lên án. Đức Giêsu chính là vị lương y đến để kêu gọi người tội lỗi (c. 17).

Lời mời của Đức Giêsu đối với Lêvi cũng là lời mời gọi chúng ta: “Anh hãy theo tôi” để chia sẻ tình bạn và sứ vụ của Ngài.

Ngài gọi ông giống như Ngài gọi các tông đồ khác khi các ông còn đang loay hoay và bận tâm với những vấn đề của cuộc sống. Ông không ngỡ ngàng hoặc băn khoăn, mặc cảm như Phêrô: “Xin xa con vì con là kẻ tội lỗi” nhưng đã dứt khoát “đứng dậy đi theo Người.”

Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta ngỡ ngàng, băn khoăn hoặc mặc cảm khi tiếng gọi của Chúa: Tại sao Chúa lại chọn con? Tại sao lại dẫn con đi trên con đường này? Tại sao Chúa lại sai con? Tại sao Chúa lại trao cho con sứ mạng này? Tại sao Chúa lại trao cho cho “chén” này?… Hơn nữa, Chúa không chỉ gọi chúng ta ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, nhưng ngay từ trong lòng mẹ, như thánh Phao-lô xác tín trong thư gởi cho tín hữu Galata đoạn 1 câu 15: “Thiên Chúa đã dành riêng tôi ngay từ khi tôi còn trong lòng mẹ, và đã gọi tôi nhờ ân sủng của Người.” Ân sủng của Chúa sẽ giúp chúng ta hoàn thành sứ mạng Chúa giao nếu chúng ta tin tưởng, phó thác và làm hết khả năng.

Lời mời gọi của Chúa không chỉ trong quá khứ mà còn trong mỗi ngày sống và nhất là mỗi khi chúng ta lựa chọn để sống xứng đáng là con cái của Chúa và hiện tại hóa hằng ngày, thậm chí phải diễn ra hằng ngày. Đức Giêsu đã “Đi ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lêvi là con ông An-phê, đang ngồi ở đó” và Ngài gọi ông. Ngài cũng đi ngang qua đời ta mỗi ngày, và lúc nào ngài cũng thấy chúng ta đang loay hoay làm cái gì đó, bận tâm chuyện gì đó. Ngài gọi chúng ta thật bao dung và quảng đại; và mời gọi chúng ta đáp lại một cách bao dung và quảng đại như lời đáp đầu tiên của chúng ta trong bước đường đi theo Đức Ki-tô trong một ơn gọi.

Hơn thế nữa, Ông Lêvi và biết bao người bị coi là người tội lỗi và bị ruồng bỏ khỏi cộng đoàn luôn mong muốn được lắng nghe, được chấp nhận, được tha thứ, được thông cảm chứ không phải bị phê bình, chỉ trích và lên án bởi vậy khi Đức Giêsu mời gọi ông đã dứt khoát đứng dậy đi theo Ngài. Và bữa tiệc là thời gian mà Đức Giêsu đón nhận, lắng nghe, không lên án hoặc phán xét mà chữa lành tâm hồn họ.

Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta mang những cặp mắt kính định kiến để phê bình người này hoặc lên án người kia, mà lại không ý thức chính mình cũng đầy khiếm khuyết và tội lỗi. Những xích mích, đụng độ và căng thẳng trong đời sống gia đình, hàng xóm láng giềng vẫn thường xảy ra. Nguyên nhân cũng chỉ vì chúng ta chỉ thấy những tật xấu, những mặt tiêu cực của nhau chứ không nhận ra những điều thiện hảo tốt đẹp nơi những người mà chúng ta gặp gỡ.

Trong những năm mục vụ, tôi gặp rất nhiều trường hợp trong bệnh viện cũng như gia đình và cá nhân nhiều người vì chuyện này nọ làm khủng hoảng tâm lý đã đi đến một kết cuộc không hay, như bỏ rơi gia đình, buồn rầu, chán nản, quá mặc cảm, quá căng thẳng, suy sụp, và có khi tuyệt vọng hoặc hoang tưởng v.v… Nhiều người trở nên sống trong im lặng, tránh gặp người khác, trở nên trầm cảm và sống lầm lũi như một kẻ độc hành, lòng mang nặng mặc cảm tội lỗi, yếu hèn. Tệ hơn nữa một số người cảm thấy chán đời, cuộc sống không còn ý nghĩa đã đưa đến việc tự kết thúc cuộc đời. Họ cần người lắng nghe, thông cảm, chia sẻ và hướng dẫn để có thể tìm được một lối thoát trong cuộc sống.

Cha Carôlô Hồ Bạc Xái kể lại một cảm nghiệm của ngài:

Chỉ vì ham mê cờ bạc mà anh hàng xóm của tôi, sau khi tiêu hết tài sản của gia đình, đã dùng những viên thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời, ngay trong lúc đứa con thứ hai của anh chào đời. Thế nhưng anh đã không chết. Sau khi từ bệnh việc trở về, tôi thấy anh sống trong im lặng, lầm lũi như một kẻ độc hành, lòng mang nặng mặc cảm tội lỗi, yếu hèn.

Sau một thoáng suy nghĩ và do dự, tôi quyết định đến thăm anh, và chỉ sau mấy lời tôi hỏi thăm, anh đã bật khóc. Tôi đã quyết định đúng và đã bước đến với anh khi anh đang cần chia sẻ và cảm thông. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng làm được như vậy, trong khi có biết bao người đang cần đến nụ cười thông cảm của tôi.

Vì thế, Lời Chúa ngày hôm nay như là một ngọn đèn soi chiếu cõi không gian tâm hồn còn u tối của chúng ta, để chính Chúa chứ không ai khác nói với mỗi người hãy yêu thương nhau, đừng chấp nhất nhau vì những tội lỗi của quá khứ, nhưng biết đón nhận nhau như chính Chúa đã đón nhận chúng ta.

Lạy Chúa Giêsu, chúng con ý thức được thân phận chúng con còn nhiều lỗi lầm và thiếu xót nhưng xin cho chúng con biết mau mắn đáp lại lời mời gọi của Chúa hằng ngày. Xin cũng cho chúng con biết lắng nghe, chấp nhận, tha thứ, và thông cảm hơn là nhìn bằng con mắt định kiến để phê bình, xét đoán và lên án người khác. Amen